Mọi việc yên ổn trở lại.
Mai Vô Nhiễm đã chết. Lúc chết trên môi mang theo ý cười. Hắn tự mình cắm
một đao trên ngực. Nợ cha con trả. Cha… Kiếp sau xin hãy làm người tốt.
“Gia. Nên dùng bữa…” gần đây gia ngày càng trầm mặt hơn. Lãnh Hương Tuyết
than thầm. Gọi những vẫn mãi đứng ngây ngốc ở cửa sổ không chút động tĩnh. Hắn
nghĩ ra bện pháp hóa giải. Chỉ là….gia không đồng ý. Gia ngày càng trầm mặc. So
với trước khi quen biết Thủy Lam còn muốn trầm mặc hơn. Hắn cứ như vậy cả ngày
đứng bên cửa sổ. Một mực nhìn ra bên ngoài. Không ai hiểu được hắn giờ phút này
đang suy nghĩ gì. Nhìn thấy cái loại bi thương phát ra trên người gia. Làm hắn
không khỏi đỏ mắt. Hàn… xin ngươi đừng dằn vặt chính mình.
“Không cần, ta không đói bụng….” thanh âm thấp như chỉ cho chính mình
nghe được. Phong Tự Hàn xoay người lại. Những ngày gần đây vẫn không có bước
chân ra khỏi cửa phòng. Có lẽ hắn nên quên Lam nhi. Là y không cần hắn…. là y
không cần hắn….
Đảo mắt, đã hơn nửa tháng. Thời gian như nước lặng lẽ trôi. Phong Tự Hàn
thỉnh thoảng uống rựu. Còn lại đều giống như lúc trước không khác gì. Chỉ là hắn
giữ lại một đầu tóc bạc. Hắn biết đó chính là kỷ niệm hắn đãn từng yêu một kẻ
ngốc nào đó.
Trên thảo nguyên. Thủy Lam cũng không có cùng Hàn Huân Không thành thân.
Hắn biết mình sẽ không thể yêu thêm bất kỳ kẻ nào. Đời này hắn xin lỗi Hàn Huân
Không.
Dưới ánh mặt trời. Thủy mâu trong suốt như hiện lên ý cười. Thủy Lam đi
giặc y phục dính nước trên người. Làm bộ tức giận trừng mắt Hàn Huân Không đang
đuổi theo. Đáng ghét! Luôn thừa dịp hắn không để ý hại hắn! hừ!
“Thủy Lam! Có người tìm ngươi” tiểu cô nương một thân hồng y hướng Thủy
Lam hô to.
“A? nga!” dừng lại cước bộ. Trong mắt có tia nghi hoặc. Rốt cuộc là ai!
Làm sao có thể tìm được hắn! bước nhanh về phía hồng y tiểu cô nương. Hướng
nàng tươi cười hỏi.
“Ở nơi nào?”
“Chính là đang ở trước phòng ngươi! Dường như có việc gấp” Nhã Mạn liền
trả lời. Bởi vì người thiếu nên đến có vẻ sốt ruột.
“Nga. Cám ơn ngươi! Dãn Man!” Trong lòng một trạn khẩn trương. Thủy Lam
bước đi có chút loạng choạng chạy đến cửa phòng.
“Thủy Lam! Sư phụ muốn tử tử! ngươi mau cùng ta trở về” trước mắt chính
là khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lúc thê thảm. Phong Thừa Tiêu một phen nhào vào lòng
Thủy Lam khóc lớn nói.
“Cái gì?” thanh âm khiếp sợ. Thủy Lam không dám tin đứng ngốc tại chỗ.
Làm sao có thể. Phong Tự Hàn hắn làm sao có thể sẽ chết! Hắn là người lợi hại
như vậy làm sao có thể so với y chết trước được.
“Thủy Lam ngươi mau trở về xem sư phụ! Sư phụ hắn nói hy vọng gặp mặt
ngươi lần cuối” nói xong còn mang nước mủi lau trên quần áo Thủy Lam. Phong Thừa
Tiêu đắc ý hướng Nghiêm Mặc Hiên phía sau nháy mắt. Đây là biện pháp hăn suy
nghĩ suốt nửa tháng mới ra được. Vì để Nghiêm Mặc Hiên đáp ứng phối hợp với hắn.
Hắn còn đồng ý gả cho tên hỗn đản này.
“Hắn thật sự…. muốn chết sao?” đột nhiên phát hiện trên mặt Phong Thừa
Tiêu có ý cười trộm. Không biết có phải hoa mắt không. Thủy Lam hướng tới
Nghiêm Mặc Hiên hỏi. Hắn sẽ không nói dối chứ!
“ Đúng vậy! Phong Tự Hàn quả thật sắp chết!” tim hắn đã chết! Nghiêm Mặc
Hiên bất đắc dĩ nói. Vì để có được tiểu Tiêu hắn không ngại nói dối.
Trong phút chốc nước mắt chảy đẩy mặt. Tâm giống như bị dao đâm. Vô cùng
đau đớn. Khó chịu ôm lấy ngực. Thủy Lam hai chân mềm nhũn ngã trên mắt đất.
Phong Tự Hàn ngươi thật muốn chết sao? Nếu Thủy Lam thông minh một chút. Sẽ
Phát hiện tiểu Tiêu không có nói Phong Tự Hàn vì cái gì sắp chết. Đáng tiếc Thủy
Làm hiện tại trong lòng đều là nghĩ Phong Tự Hàn sắp phải chết. Y mong muốn thấy
mặt hắn lần sau cùng…
Không! Phong Tự Hàn ngươi không được chết! tay chân liên tục run. Thủy
Lam nỗ lực chỗng đỡ thân thể thư nhũn ra của chính mình. Rốt cuộc nhin không được
hướng Phong Thừa Tiêu hô to.
“Mau dẫn ta trở về!” thanh âm của hắn vô cùng run rẩy.
“Hảo! Chúng ta lập tức đi” đôi mắt to ngập nước tràn đầy đắc ý. Phong Thừa
Tiêu mang Thủy Lam đến mã xa sớm đã được chuẩn bị. Hắn biết tên ngốc này nhất định
sẽ bị lừa! Ha ha… sư phụ xem ngươi lần này nhất định phải thưởng cho ta!
Trên đường đi ngựa bị thúc chạy. Xa phu bị Thủy Lam hung ác dùng ngữ khí
hung ác đốc thúc sợ tới mức liều mạng chạy. Rốt cuộc trước khi trời tối ngày
hôm sau đã về tới thành Trường An phủ tể tướng.
Bước đi run rẩy. lau lau hai mắt sớm đã khóc đến sưng đỏ. Thủy Lam cước bộ khẩn trương hướng tể tướng
phủ xông vào. Phong Tự Hàn xin ngươi không được trộm rời đi trước. ta tha thứ
ngươi! Ta thật sự tha thứ ngươi! Ta không bao giờ…rời khỏi ngươi nữa! Ô ô.. Thủy
Lam vừa ngây ngốc khóc vừa hướng phòng Phong Tự Hàn chạy tới.
Một chút cũng không phát hiện Phong Thừa Tiêu cười đến cả người run lên
trong ngực Nghiêm Mặc Hiên. Trời ah… đúng là tên ngốc… cứ như vậy bị hắn lừa về
đây…
“Phong Tự Hàn hiện tại thế nào!” bắt lấy một người hầu đi ngang qua. Thủy
Lam khẩn trương hỏi.
“Gia! Gia ở….” Hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng. Thủy Lam đã một phen
đẩy hắn ra. Hướng tẩm phòng chạy tới.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Tâm tình trước nay chưa từng bị thương đến thế.
Phong Tự Hàn ngươi ngàn vạn lần không cần chết! Ngàn vạn lần không cần tàn nhẫn
tới ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp mặt hắn.
Không ai! Trên giường không có ai. Lòng bàn chân mền nhũn. Rốt cuộc chống
đỡ không được. Thủy Lam ngã trên mặt đất. Thất thanh khóc rống lên. Phong Tự
Hàn ngươi đồ hỗn đản vì sao lại tàn nhẫn như vậy. Ngay cả lần cuối cùng cũng
không cho hắn gặp mặt. vì cái gì! Người này quả thật đáng ghét…. Luôn khi dễ hắn!
Luôn thương tổn hắn! Chính là cuối cùng ngay cả gặp mặt lần cuối cùng cũng
không được…
Mặt đất vô cùng lạnh lẽo. giờ phút này tâm Thủy Lam cũng băng lãnh.
Phong Tự Hàn ngươi vì sao vô tình như vậy. Tàn nhẫn nhưu vậy! Ngay cả gặp gặt lần
cuối cùng cũng không bố thí cho hắn.
“Ta đây là đang nằm mơ sao…” Một đạo thanh âm quen thuộc làm Thủy Lam giật
mình ngẩn đầu.
Phong Tự Hàn mắt say lờ đờ nhìn Thủy Lam như đang lay động. Hắn hiện tại
nhất định là đang nằm mơ. Lam nhui như thế nào lại khóc thương tâm đến như vậy.
Hơn nữa còn là ở trước mắt hắn. Đây thật là mộng đẹp a. Không cần tình lại.
Khuôn mặt thanh tu tràn đầy kinh ngạc. Thủy Lam không dám tin nhìn Phong
Tự Hàn. Hắn không có chết. Chính là tóc của hắn như thế nào lại biến thành màu
trắng? run rẩy đứng dậy. Thủy Lam dùng sức nắm lấy khuôn mặt Phong Tự Hàn. A?
Thoạt nhìn không phải đã chết a?
“Lam nhi…” bỗng nhiên đem người trước mắt kéo vào trong lòng ngực. nhẹ
nhàn gọi. Đôi môi vươn rựu áp xuống đôi môi đỏ mọng. Động tác thuần thục đưa lười
đi vào. Phong Tự Hàn nhắm lại đôi mắt hoa đào. Run rẩy ôn chặt hắn. giấc mơ này
thật quá chân thật…
“Ngô ngô…. Buông! Ngươi…. Ngươi…. Ngươi không phải đã chết!” khuôn mặt
nhỏ nhắn toàn bộ nhiễm hồng. Thủy Lam một phen đẩy hắn ra. Đôi tai ửng đỏ chỉ
vào khuôn mặt vì say rựu mà đỏ lên hỏi. Chẳng lẽ Phong Tự Hàn kêu tiểu Tiêu lừa
hắn trở về! hừ! đáng giận! hiện tại Thủy Lam không có phát Hiện Phong Tự Hàn
say đên không còn minh bạch.
“Vì cách gì phải rời xa như vậy… vì cái gì phải cùng Hàn Huân Không bỏ
đi…. Vì cái gì vứt bỏ ta..” đôi môi đỏ mọng mấp máy. Trên khuôn mặt khuynh quốc
khuynh thành tràn đầy chỉ trích. Đôi mắt hoa đàn xinh đẹp ngấn lệ. Phong Tự Hàn
giờ phút này giống như tiểu hài tử bắt lấy Thủy Lam không buông. Tức giận chỉ
trích hắn.
“A?” Nửa ngày không hiểu y rốt cuộc đang nói cái gì! Thủy Lam nghi hoặc
nhìn hắn. Hắn sao lại giống như có điểm lạ. Chẳng lẽ choáng váng. A? mùi rựu thật
nồng! hắn uống rựu sao?
“Lam nhi…đừng rời khỏi ta!” ôm lấy y đi đến trên giường. Khuôn mặt tuyệt
sắc lại thêm ửng đỏ. Phong Tự Hàn hướng y mỉm cười. đưa y đặt ở trên người. Làm
càn ấn môi mình xuống đôi môi đỏ mọng kia.
“Phong Tự Hàn!” khuôn mặt thanh tú đen lại. Thủy Lam cố sức đẩy hắn. Ô ô…
người này sao ngay cả uống say cũng muốn làm loại chuyện này! Hừ! sắc lang.
“Tiểu dốt nát nhi…đồng ý đừng rời khỏi ta” Phong Tự Hàn say rựu căn bản
không để ý đến y phản kháng. Điên cuồn xé rách y phục của y. Điên cuồng cắn mút
da thịt trắng nõn đang bày ra trước mắt.
“Buông tay!” nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt tuyết sắc trước mắt.
Thủy Lam thiếu chút nữa không kìm chế được muốn đánh hắn. Chính là dường như y
không thể đánh thắng! Hắn lại lừa y!
“Lam nhi…” hạ thân không hề do dự xâm nhập và thân thể y. Phong Tự Hàn
liếm lộng trên khuôn mặt Thủy Lam. Động tác càng thêm mãnh liệt.
“A… A… Phong Tự Hàn! Đáng ghét! Đau chết ta….”
“Lam nhi…”
“Phong Tự Hàn! Ngươi đừng lại làm nữa! ta mệt sắp chết rồi…. A….”
“Lam Nhi….”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét