“Nói cho ta biết vì sao khóc”
trên khuông mặt khuynh quốc khuynh thành hiện vẻ thương xót. Phong Tự Hàn nâng
cằm Thủy Lam đang ngồi dưới đất lên. Thấp giọng hỏi, môi hơi nhếch lên, hiện
đang vô cùng nhẫn nại.
“Phong… Tự…. Hàn!” giọng nói khàn đục. Trên khuôn mặt thanh tú ướt đẫm
nước mắt. Thủy lam hướng đôi mắt không hề trong trẻo nhìn hắn.
“Vì sao khóc vậy!” thanh âm ôn nhu tự như ảo mộng. nhưng giết người như
vô hình. Lực đạo trong tạy lại mạnh thêm. Như muốn bóp nát cằm y. Ánh mắt hoa
đào hung ác nham hiểm nhìn y. Phong Tự Hàn kìm lại lửa giận tiêp tục hỏi.
“Vì sao?” Nước mặt lại càng chảy ra nhiều hơn. Thủy Lam trong tay áo nắm
con dao nhỏ hơi rung động.
“Ngươi muốn hỏi cái gì!” âm thanh lạnh lẽo thấu xương. Đôi mắt hoa đào
tràn đây lạnh lẽo. Phong Tự Hàn tự nhiên tà khí cười. Bàn tay to lớn luông lỏng
cằm y. Xiết chặt cán dao trong tay áo. Y trong lòng bất an!
“Đã chết!” môi bạc khẽ mở, không mang theo chút tình cảm. Ánh mắt hoa
đào lạnh như băng. Phong Tự Hàn lạnh lẽo nhếch môi.
“Như vậy ngươi cũng phải chêt!” bỗng nhiên con dao trong tay áo khẽ động.
Một phen tiểu đao lạnh như băng đâm sâu vào trong ngực Phong Tự Hàn. Thủy Lam
cười ha hả đứng lên. Hàn Huân Không ngươi nhìn xem ta đã báo thù cho ngươi! Ta báo
thù cho ngươi rồi! chỉ là tại sao nhìn hắn nhưu vậy lòng ta lại rất đau? Như hàn
nghìn hàng vạn ngân châm đâm vào ngực.
Không thể tin được nhìn Thủy Lam. Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Phong Tự
Hàn đầy bi thương. Bàn tay to lớn cầm con dao trước ngực không để ý đến máu
đang chảy mà rút ra. Phong Tự Hàn mang con dao còn dính máu đỏ tươi lạnh lùng đặt
trên cổ Thủy Lam.
“Ngươi sao lại muốn giết ta!” thanh âm của hắn đối Thủy Lam lại nghe ra
vô vàn tuyệt vọng!
“Phải..” thanh âm nhứ phá nát toàn bộ thành mảnh nhỏ. Áo lam trên người
Thủy Lam nhiễm đỏ máu tươi. Thủy mâu hiện lên một tia hổ thẹn.
“Đây là tự ngươi muốn!” áo trắng nhuốm đỏ máu tươi. Phong Tự Hàn lạnh lẽo
cười. Đanh ngất Thủy Lam.
Lần thứ hai mở mắt ra. Thân thể lạnh lẽo. Quanh người trên mặt nước vô số
thi thể thối rửa. Một ông lão tuổi già sức yêu đang vớt thi thể từ trong nước. “Đây
là đâu…” nhịn xuống cảm giác muốn khóc. Đôi môi khô ráp không ngưng mở. Từ bên
trong máu chảy ra. Thủy Lam giọng nói khàn đi hỏi lão già trước mắt.
“Thủy lao” thanh âm boong boong ở xung quanh thủy lao trống trơn phát
ra. Kia lão già liếc mắt nhìn Thủy Lam một cái, không hề để ý đến hắn. Tiếp tục
vớt từ trong nước ra tử thi hôi thối. Đến địa lào này sẽ không thể nào đi ra
ngoài. Chủ nhân sẽ không thể nào đem người sống bỏ vào trong này. Huống chi giết
một người không cần tốn quá nhiều công sức như vậy.
Thủy lao! Nước mắt chảy ròng. Thủy Lam ha ha cười. Điên cuồng vẫy vẫn cổ
tay hắn có một cái khóa thật lớn. Nếu chết cũng tốt! Sau này sẽ không bao giờ….
Nữa lại bị dằn vặt.
Thời gian chậm rãi trôi. Lão đầu nhặt tử thi đã sớm đi khỏi. Chỉ còn mỗi
Thủy Lam. Im lặng giống như hắn đang ở địa ngục.
Rất lạnh! Chân hắn ngày càng đong cứng lại. Mùa đông làm nước sao lại lạnh
như vậy. Đã vài ngày? Hắn không biết! nơi này không phân biệt được ngày đêm. Thời
gian chỉ như hư vô. Hắn chỉ biết là hắn ngày càng lạnh.
Loại lạnh lẽo này như vào tận xương tủy. Lạnh vào tận tâm can. Hắn muốn
chết đi? Đầu càng ngày càng nặng. Cảm giác lúc lạnh lúc nóng đan xen vào nhau
trong thân thể hắn. Thủy Lam yếu ớt cổ họng đã không thể phát ra âm thanh.
Trước mắt hắn bắt đầu hiện lên hình ảnh từ lúc hắn cùng Phong Tự Hàn gặp
nhau, vô cùng rõ nét. Trên khuôn mặt thanh tứ của Thủy Lam đầy thống khổ. Hắn…
như thế nào còn chưa chết? rốt cuộc còn bao lâu nữa hắn mới thật sự chết đi. Lại
không nhìn thấy Phong Tự Hàn?
Trên đầu lửa nóng bừng bừng. Thân thẻ trong nước như lạnh tới xương. Có lẽ
đã sớm chết rồi.
Ánh sáng càng ngày càng tối lại. Hắn sợ! Hắn rất sợ hãi! Thế nhưng không
có ai! Ở đây chỉ có mình hắn! Hắn sẽ chết tại cái thủy lao lạnh lẽo này.
Rốt cuộc cặp mắt trắng dã trên khuôn mặt tái nhợt của Thủy Lam cũng khép
lại.
“Gia! Thủy Lam có vẻ không được!” bạch y đứng lặng. Lãnh Hương Tuyết lắc
đầu. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân trên ghế. Trong lòng thầm than. Hàn…
ngươi ngay cả Thủy Lam cũng muốn giết?
“Hắn sã không chết đi!” ánh mắt hoa đào thâm trầm nhìn chăm chú Thủy Lam
ở trên giường. Phong Tự Hàn lạnh lẽo cười. Lam nhi trò chơi lần nữa lại bắt đầu.
“Gia! Cho dù hắn tỉnh lại! Hương Tuyết không biết chắc hắn sẽ biến thành
như thế nào!” Lãnh Hương Tuyết bất đắc dĩ thở dài. Trên mặt tràn đầy chua xót
khổ sở. Không nói thêm, xoay người rời đi. Hàn…đối với Thủy Lam ngươi cũng
không thể mở lòng ra sao?
“Ngươi đã tỉnh! Tiểu bốn nhi” sắc mặt Phong Tự Hàn có hơi tái nhợt đứng
dậy hung hăn gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của Thủy Lam điên cuồng cắn mút. Hoa đào
trong măt hiện lên sát khí. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha y.
Ai đã ở trong mộng không ngừng gọi hắn? là ai? Như quen thuộc nhưng cũng
như xa lạ? là ai khiến hắn phải tỉnh lại? là ai nói sau đó sẽ không bỏ qua cho
hắn….
Thống khổ nhíu mày. Mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra. Thân thể đơn bặc
không ngừng run rẩy. Thủy Lam trừng lớn hai mắt khó hiêu điên cuồn giãy giụa.
Hai mắt mở to. Trong mắt vô vàng lạnh lẽo.
Phong Tự Hàn? Hắn…còn sống không? Thủy mâu nhàn nhặc nhìn chăm chú y.
Trong sương phòng không có một chút thanh âm, hai người chăm chú nhìn nhau. Hồi
lâu, Phong Tự Hàn đột nhiên cười, nói.
“Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh! Ta đợi đã lâu”
“Ngôn…” định mở miệng nói, thanh âm ngưng khàn khó nghe. Yết hầu nóng
rát đau nhức. Phát không ra tiếng. Thủy Lam rốt cuộc từ bỏ không mở miệng nói.
Hắn sẽ không bao giờ…lại có thể nói chuyện sao?
“Nói” đại chưởng giống như rắn độc nắm lấy cái cổ hắn. khuô mặt khuynh
quốc khuynh thành càng trở nên lạnh lẽo. Phong Tự Hàn tàn nhẫn ở trên tay gia
tăng lực đạo.
“A..” Thanh âm lọt vào tai đứt quãng. Nghe rất chói tai. Thủy lam trong
mắt ngấn nước. Sắc mặt tái nhợt bởi vì thiếu không khí mà điểm hồng. Trong lòng
ngụi lạnh. Vì sao hắn lại không chết…
“Gọi Hương Tuyết” trong mắt hoa đào mang một tia bất lực. Phong Tự Hàn
vào lúc Thủy Lam sắp không thể thở được buông tay.
“Gia! Hắn bởi vì chịu kích thích qua độ đến mất tiếng” khép lại miệng Thủy
Lam. Hương Tuyết chau mày càng buồng rầu. Hàn… ngươi rõ ràng rất đau lòng. Vì
sao lại giấu kín như thế?
“Nga! Phải không? Ngươi! Phái người đưa hắn đuổi về Uyển viện” hắn tàn
khốc mở miệng. Vun tay áo xoay người rời đi. Hoa đào trong mắt không vương một
tia tình cảm.
Mùa đông rốt cuộc cũng qua đi. Thân thể Thủy Lam nhờ được Lãnh Hương Tuyết
điều trị rốt cuộc cũng tốt lên. Chỉ là hắn yên lặng. Yên lặng đến nỗi khiến người
khác không có cảm giác hắn tồn tại.
Bên ngoài hoa ở vô cùng đẹp mắt. Nhưng Thủy Lam sớm đã không có lòng dạ
mà đi ngắm nhìn. Phong Tự Hàn biến mất khỏi thế giới của hắn thật tốt. Bên cạnh
hắn chỉ có duy nhất Lãnh Hương Tuyết hay đến thăm cùng nha đầu mỗi ngày đưa cơm
đến. Hắn như chim bị nhốt trong lồng son. Phong Tự Hàn sớm đã hạ lệnh. Bất luận
kẻ nào cũng không được tới gần Thủy Lam nếu không sẽ phải chết. Hắn cũng không
được bước ra khỏi Uyển viện.
Lòng hắn từ lâu đãu sớm chết. Bình tĩnh như nước hồ phẳng lặng. Hắn biết
trong viện mọi người đồn đại hắn là kẻ kỳ quái không biết cười. Thế nhưng hắn
không để ý. Lòng hắn kỳ thực đã chết. Mỗi ngày đều sống như xác không hồn.
Không có ý nguyện của mình. A… Ý nguyện của hắn hiện tại không cần.
“Thủy Lam! Gia cho gọi ngươi hầu hạ!” bên ngoài sân truyền đến một âm
thanh rồi lại quay trở về yên tĩnh.
Hai chân hơi rin lên. Sắc mặt tái nhợt. Mồ hôi hột từng giọt thấm vào vạt
áo. Trong tay áo lòng bàn tay nắm chặt. Con ngươi băng lãnh co cút không ngừng.
Sợ hãi ôm lấy chính mình. Thủy Lam rốt cuộc nhịn không được té trên mặt đất…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét