Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

[ TSTTĐDNTT ] Chương 49

Chương 49: ai vô tình?
“Đứng lên….” Mặt trời chiếu xuống, thanh nhã hào hoa, vạn dân kinh diễm trên mặt không một tia nhu tình. Phong Tự Hàn trên cao lạnh lùng nhìn xuống Thủy Lam.

Bỗng nhiên một cỗ tức giận tỏa ra trong lòng ngực. Thủy lam phẫn nộ ngồi lên.

Y trừng mắt nhìn hắn. Dùng nhãn thần nói cho hắn. Bỏ đi!

“Không nên khiêu khích ta!” hắn bỗng nhiên vương tay nắm chặt tóc y. Đáng tiếc Thủy Lam sớm đã dự đoán sẽ như vậy. Mãnh liệt xoay đầu sang một bên. Nhìn hắn cười nhạt.

“Lam nhi! Theo ta đi!” một thanh âm vô cùng ôn nhu khiến Thủy Lam đột nhiên trợn to hai mắt. Cái này thanh âm? Bỗng nhiên quay đầu lại. Một tầng ánh sáng bên trong thân ảnh màu lam xuất hiện trước mắt. Khuôn mặt tuấn mỹ như trước mang theo ý tươi cười hướng y chậm rã đi tới. Khuôn mặt thanh tú lộ ra nét cười rạng rỡ. Thủy mâu rưng rưng bỗng nhiên nhào đếo Hàn Huân Không. Thủy Lam kích động ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Thật tốt quá! Hàn Huân Không chưa chết! Tại giờ khắc này lòng Thủy Lam ra một quyết định.

Hướng phía hắn gật đầu. Thủy Lam khiên khích nhìn Phong Tự Hàn! Hắn không bao giờ…. Muốn lại sống trong cảnh bị đùa bỡn.

Khuôn mặt hoa đào băng lãnh phản phất không có thần. trong tay áo bàn tay siết chặt sớm đã nhiễm đỏ máu tươi chính mình. Phong Tự Hàn lãnh lãnh nhìn Thủy Lam. Y cư nhiên dám gật đầu.

“Thực không! Lam nhi! Chúng ta hiện tại sẽ đi!” mắt chăm chăm nhìn Thủy Lam. Hàn Huân Không thật không ngờ tới Thủy Lam lại đáp ứng hắn nhanh như vậy. Không cần biến nguyên nhân vì sao. Hắn hiện tại tuyệt đối sẽ không buôn tay.

Chờ một chút! Hắn cuối cùng muốn trả thù Phong Tự Hàn một chút. Sau đó bọn họ sẽ thật sự không có một chút quan hệ. Đột nhiên hướng Phong Tự Hàn lộ ra tia cười ngọt ngào. Kéo đầu Hàn Huân Không xuống áp môi mình phủ lên. Dùng cách Phong Tự Hàn từng hôn mình. Thủy Lam ở trước mặt Phong Tự Hàn nhiệt liệt hôn môi Hàn Huân Không. 

Thân hình cao to trong phút chốc đong cứng như băng. Âm trầm nhìn vào đôi mắt người kia, lưng run lên. Lòng co rút đau đớn như bị dao cắt. từng mành từng mảnh máu chảy ra. Phong Tự Hàn thống khổ nhíu mày. Lòng hắn tại sao lại đau đến như vậy. Hận không thể giết chết tên ngu ngốc chết tiệt kia. Thế như hắn không bao giờ…. Có thể động thủ… tên ngu ngốc khia thiếu chút nữa phế đi toàn bộ võ công của hắn. một đao kia vừa vặn cắm vào tán công huyệt thượng. Hắn cả đời này đã không thể từ trong võ học đạt tới cảnh thượng thừa.

Buông đôi tay đang ôm ở thắt lưng Hàn Huân Không ra. Thong thả tiêu sái dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Tự Hàn. Thủy Lam lạnh lùng hướng hắn mở miệng nói.
Phong Tự Hàn! Ta không phải đồ chơi của ngươi. Sau này đừng tới quấy rầy cuộc sống của ta cùng Hàn Huân Không sau khi thành thân” thanh âm hắn vô cùng thô ráp. Thế nhưng đủ để Phong Tự Hàn nghe rõ.

Trong phút chốc băng tâm nứt ra một lỗ hổng. hoa đào trong mắt tràn đầy buồn bã. Máu trong tay chảy ròng. Trên ngực áo máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn. Phong Tự Hàn như hoàn toàn tuyệt vọng nhìn hắn. Tiểu bổn nhi vì cái gì ta quyết định tha thứ cho ngươi ngươi lại phản bội ta. Bởi vì lòng lạnh như băng của hắn đã sớm đôi y động tâm. Cho nên tha thứ y thiếu chút nữa hại chết chính mình? Chỉ là tất cả đã không còn kịp sao?

“từ đầu ngươi mang đến cho ta chính là thương tổn! ta tuy rằng ngốc. Nhưng ta cũng có cảm tình! Ta hiện tại nhân ra ta trước kia thật ngốc. Thế nhưng lúc ngươi khi dễ chỉ biết trốn tránh. Từ giờ trờ đi ta sẽ không tiếp tục yêu ngươi. Chúng ta như vậy từ nay vĩnh biệt vĩnh viễn không gặp lại” thanh âm lạnh lẽo không một tia ấm áp. Thủy Lam làm như không nhìn thấy máu tươi trong người hắn chảy ra. Xoay người nắm tay Hàn Huân Không thong thả ly khai Uyển viện.

“Lam nhi…. Không cần….” đôi mắt hoa đào tràn đầy nước mắt. điên cuồn lắc đầu. trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành không còn lạh lùng mà tràn đầy thống khổ. Phút chốc một đầu từ tóc đen chuyển thành bạc. Phong Tự Hàn muốn níu kéo bóng dáng kia quay về. Đáng tiếc trước ngược đau đớn khiến hắn phải quỳ trên măt đất. thống khổ đau đớn mồ hôi chảy ròng.

Giờ khắc này Phong Tự Hàn mới phát hiện hắn đã thật sự mất đi y.

Chúng ta như vậy sau khi từ biệt, vĩnh viễn không gặp… y đối hắn nhưu vậy quá lạnh lùng vô tình! Trên đời này không một ai thật tâm yêu thương hắn kẻ lòng lạnh như băng lãnh. Họ đều chỉ thích dung mạo hắn, Lam nhi… hiện tại ngay cả ngươi cũng rời bỏ ta…

Hắn từng rất nhiều lần muốn đem nỗi khổ trong lòng nói cho y biết. nói cho y biết hắn có bao nhiên cô độc. chính là y hết lần này đến lần khác lại phản bôi. Khiến hắn không kìm chế được mà tổn thương y. Bọ họ trong lúc đó một lần lại một lần dùng thực tâm vượt qua.

Cuối cùng vẫn là vì hắn vô tình sao? Lam nhân huynh mới rời khỏi hắn?

Thế giới này thật sự không ai hết lòng yêu hắn!

Vì sao cho tới bây giờ không ai hỏi qua hắn có vui sướng không? Bọ họ luôn luôn sợ hắn! không dán tới gần hắn. Hắn rất muốn có một người khiến hắn cảm thấy ấm áp. Thế nhưng… Lam nhi cả ngươi cũng đi….

Lam nhi… ngươi biết vì sao ta không ăn thịt? bởi đã từng vì để sống sót mà hắn ăn thịt người… lam nhi… ngươi biết vì sao ta lại mỗi ngày tắm nhiều lần như vậy? bởi vì rất bẩn…. rất bẩn…. ai đã từng nghĩ tới qua lễ mừng năm mới không bao lâu hắn liền bị sư phụ áp ở dưới thân như nam sủng! Lam nhi…. Ngươi có biết vì cái gì từ trước đến giờ quần áo ta mặc qua đều mang đốt? bởi vì trên y phục hắn dính đầy máu tươi của cha mẹ…

Chính là không ai biết!  ngay cả người thân thích nhất với hắn. đệ đệ ruột thịt cũng không biết…. hắn từng sống khổ sở cỡ nào! Hắn từng thê thảm thế nào ở dưới thân kẻ thù khóc rống. Cho nên hắn mạnh mẽ, hắn vô tình! Hắn lạnh lùng. Hắn không hề có chút do dự khi giết bất kỳ kẻ nào

Thế giới của hắn không ai hiểu! tim hắn sớm đã không còn là chính mình! Chính là Lam nhi…. Vì cái gì ở thời điểm tâm ta trở nên ấm áp lại rời khỏi ta….

Máu tươi trên ngực như hoa mẫu đon nở rộ. gương mặt tuyệt sắc của Phong Tự Hàn ngày càng tái nhợt. đôi mắt hoa đào không còn mê hoặc lòng người. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành mất đi vẻ mỵ hoặc.

“yêu? Tóc bạc? Phong Tự Hàn ngươi hiện tại so với Thủy Lam còn ngốc hơn! Ha ha…” nam tử mang mặt nạ phượng hoàn từ chỗ tối đi tới. tháo xuống mặt nạ thần bí.

Bỗng nhiên, lộ ra gương mặt tuyệt sắc, đáng tiếc nửa bên mặt giống nhưu bị bỏng xuất hiện trước mắt Phong Tự Hàn. Hắn là đến báo thù!

“Phong Tự Hàn ta thật không ngờ ngươi cũng có một ngày nhưu thế” Mai Vô Nhiễm lạnh lùng cười. Chân nâng lên dùng sức dẫm nát ngực tràn đầy máu tươi của hắn.

“ngươi vì sao không điều tra xem ta tại sao giết hắn” mày kiếm thống khổ nhăn lại. Phong Tự Hàn lạnh lùng cười. Nợ cha con trả. Hắn không có sai! Hắn chỉ là đùa bỡn con trai kẻ thì mà thôi.

“Ngươi lừa ta! ngươi! Ngươi còn man ta bán đến kỹ viện! sau cùng còn hủy đi dung mạo ta! Phong Tự Hàn ngươi không có tư cách nói cha ta!” lực đạo dưới chân quá nặng Mại vô Nhiễm điên cuồn giẫm lên ngực hắn.

“Ha ha ha…. Ta đùa bỡn ngươi thì sao. Cha ngươi giết cha mẹ ta, hàng đêm chà đạp ta! ta dựa vào cái gì phải đối con hắn ôn nhu!” trên mặt tràn đầy khó chịu. Phong Tự Hàn phẫn nộ đá hắn ra. Nắm lấy cổ hắn. Lạnh lùng cười.

“Không… không có khả năng” trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Mai Vô Nhiễn như vô hồn. Tùy ý Phong Tự Hàn phát cuồng đánh hắn.


Thế nào có khả năng…. Thế nào có khả năng… cha sao có thể làm như vậy! không….. hắn không tin…. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét