Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

[ TSTTĐDNTT ] Chương 47

Chương 47: Kẻ thần bí xuất hiện.
Phong Tự Hàn rất kỳ quái nha! Trươc đây hắn không có để ý, hiện tại mơi phát hiện Phong Tự Hàn có rất nhiều bí mật. Thủy Lam lén lút đi phía sau Phong Tự Hàn. Hắn như thế nào mỗi ngài lại tắm nhiều lần như vậy? Hiện tại là  mùa đông! Rất lạnh. Ngày hôm nay đã là lần thứ mấy rồi? Thứ tư hay thứ năm?

Che khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà đỏ hồng. Thủy Lam nhẹ nhàng đi sau Phong Tự Hàn! Chắc không bị phát hiện đâu! Thủy Lam đang phạm phải một sai lầm rất lơn. Bằng võ công của Phong Tự Hàn tiếng động nhỏ trong vòng mười dặm cũng phát hiện được.

“Không nên theo! Đại sư huynh không phải loại người ngươi có thể tò mò”. Một thanh âm lạnh lùng xuất hiện bên tay Thủy Lam. Giật mình quay lại nhìn. Ngự Nhạn Tuyết?

“Vì cái gì?” Thủy Lam nghi hoặc nhìn hắn.

“Không vì sao cả! nói chung ngươi không nên biết” trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia quái dị. Ngự Nhạn Tuyết sâu xa khó hiểu nhìn Thủy Lam.

“A” cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, Thủy Lam chớp mắt không hiểu nhìn hắn. Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Sao y nghe không hiểu?

“Đây không phải điều ngươi nên biết” lạnh lùng liếc mắt Thủy Lam. Ngự Nhạn Tuyết xoay người rời đi. Hắn đang cược! cược đại sư huynh đối Thủy Lam có bao hiên động tâm.

“…” hoàn toàn không hiểu. Thủy Lam bị noi tới mức đầu óc choáng váng. Hắn chỉ là muốn biết Phong Tự Hàn một ngày tắm mấy lần thôi mà. Cớ sao Ngự Nhạn Tuyết lại chạy đến nói với hắn ní những lời kỳ quái?

 “Ngươi đang nói cái gì? Hả?” bỗng nhiên xuất hiện thanh âm trầm thấp xuýt nữa khiến Thủy Lam nhảy dựng lên. Tại sao bọn họ đều như vậy? Luôn đột nhiên xuất hiện! Hù chết hắn. Thủy Lam vuốt vuốt ngực kinh hách. Tức giận trừng mắt liếc hắn rồi mới mở miệng nói.

“Không có gì cả”

“Được tiện ta đang muốn ăn tối”. Nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, trên khuôn mặt tuyệt sắc trầm tĩnh như không có việc gì.

 “Nga…” Thủy Lam cau mày nhìn hắn trên khuôn mặt không lộ ra thần sắc gì. Vì cái gì Thủy Lam hiện tại cảm thấy Phong Tự Hàn giống như dây đàn đan căn lên, bấy cứ lúc nào cũng có thể đứt.

Yên tĩnh dùng xong bữa tối. Ngoại trừ Thủy Lam thỉnh thoảng đánh đổ đồ vật này nọ phát ra tiếng động. Toàn bộ trong đại sảnh đều lan tràn một không khí u ám có thể giết người nếu thở mạnh.  

“Ai…” Tại sao lúc này lại hết đồ ăn! Hắn muốn thời gian ăn kéo dài. Một tay khuấy khuấy bát canh. Thủy Lam nhìn Phong Tự Hàn muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” nhẹ nhàng buông xuống đôi đũa ngà trong tay. Phong Tự Hàn không để tâm đến không khí hiện tại chăm chú nhìn hắn.

“Vì sao không có thịt?” Thủy Lam rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng nói ra. Hắn thật rất thèm thịt! Ô.ô…. Phong Tự Hàn keo kiệt, liên tục ăn cùng hắn mấy ngày, thế mà một đĩa thịt cũng không có.

Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành bỗng lạnh như băng. Đôi mắt hoa đào có chút không cảm tình. Phong Tự Hàn sắc mặt lạnh lùng nhìn Thủy Lam. Giống như đây là một chuyện buồn cười.

“Bởi vì ta không ăn!” dường như một cơn gió thoáng qua. Phong Tự Hàn đã không còn trong đại sảnh.

“Không ăn?” Thủy Lam khiếp sợ nhìn ra cửa, chiếc đũa trong tay rơi cũng không phát hiện. Sao lại có người không ăn thịt!

Mấy ngày gần đây. Những điều Thủy Lam không thể hiểu ngày càng nhiều. Bởi vì y phát hiện Phong Tự Hàn có vô số điểm kỳ quái.

Ví như ngày đềm đều tắm nhiều lần. Y phục mặc một lần không mặc lại lần thứ hai. Hơn nữa còn cho người mang thiêu hủy. Hơn nữa không thích người khác đến gần mình trong vòng ba thước. Còn không ăn thịt. Không thích người khác ở trước mặt cười đùa vui vẻ. Không thích…..

Sao lại có nhiều cái không như vậy!

Ai... Phong Tự Hàn sao nhiều điểm cổ quái! Sao trước kia y lại không phát hiện ra.

“Không cần suy nghĩ! Chuyện của đại ca ngươi tốt nhất không nên tò mò” trước mắt Thủy Lam lộ ra khuôn mặt giống Phong Tự Hàn. Phong Do Hàn? 

“Vì sao không được nghĩ nữa!” gãi gãi đầu. Khuôn mặt thanh tú của Thủy Lam nhăn thành một đống. Nghi hoặc hỏi.

“Ngươi đừng hỏi đại ca là được” trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện lên một tia hổ thẹn. Phong Do Hàn không được tự nhiên biết mất trước mắt Thủy Lam.

“Ách….” Như thế nào lại biến mất. Thủy Lam hơi giật mình nhìn xa xa. Rốt cuộc có cái gì không thể nói? Vì sao bọ họ đều nói với hắn những điều kỳ lạ.

Đêm lạnh lẽo.

“A a a…” Thủy Lam lắc đầu không hiểu hét to. Đây rốt cuộc là vì sao? Thế nào cả Mạc Nhan tỷ tỷ cùng Giang Tầm Lưu cũng đến tìm y nói giôngs như vậy.

“Ngươi đừng la! Bọn họ đều vọng tưởng có thể quên ta” lại một kẻ đến hù dọa hắn suýt nữa hét lên. Trời ah! Hôm nay còn có bao nhiêu người đến dọa hắn!

“Ngươi là ai?” âm thanh mang theo cảnh giác. Thủy Lam nghi hoặc nhìn người trước mắt. Nam nhân xa lạ mang mặt nạ phượng hoàng. Vì sao hắn lại có cảm giác giọng nói rất quen thuộc?

“Ngươi thật giỏi giả vờ! rõ ràng đã từng nghĩ qua tìm cơ hội trả thù Phong Tự Hàn đúng không! Ngươi hận hắn cát đứt gân chân ngươi đúng không!” nam nhân mang mặt nạ phượng hoàng từng bước tới gần hắn. trong giọng nói mang một loại mê hoặc khí tức.

“Ngươi… ngươi… nói bậy bạ gì đó! Ta là không có” trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia hoản loạn. Thủy Lam trong mắt hiện lên một tia thông khổ. Y hận hắn đã từng dằn vặt y! Trong lòng y quả thực chưa từng than thứ hắn.

“Phải không? Ta có nói bậy? tự hỏi trong lòng ngươi đi!” thanh âm lạnh lùng của nam tử mang mặt nạ phượng hoàng. Nhãn thần xuyên qua mặt nạ nhìn thẳng trức ngực Thủy Lam.

“Ta… ta không có..” y không khỏi nói lắp. Bởi vì bị người khác đoán được tâm tư. Cúi đầu không dám đối mặt hắn. Thủy Lam cắn chặt môi dưới. Trong đầu vô cùng hỗn loạn. Y nên làm gì bây giờ. Đúng vậy! y muốn tìm ra nhược điểm của Phong Tự Hàn. Y muốn trả thù!

“Phải không? lòng ngươi thực sự nghĩ như vậy?” nam tử mang mặt nạ phượng hoàng lạnh lùng cười. Xoay người quỷ dị biến mất trong không khí.

Không, đương nhiên không! Y có thể nào lại không hận hắn! chỉ là y không dám đối mặt với chính mình. Từ nhỏ đến lớn y cái gì cũng dùng cách trốn tránh! Đây chính là cách sống của y.

Y muốn làm kẻ ngộc! Cũng đã thật sự thành kẻ ngốc. Chỉ cần là chuyện không vui y đều không muốn nghĩ tới. hoặc xem là trốn trành. Phong Tự Hàn lanh lùng làm y tổn thương. Y làm sao có thể k quan tậm. Chính là y tự nói với mình phải sống vui vẻ. Không muốn mỗi ngày mang khuôn mặt khóc lóc.

Y kỳ thực rất hận hắn! Nếu như không có hắn! Cuộc sống của y sẽ không xáo trộn. Nhưng y tuy rằng hận hắn! nhưng mà…cũng yêu hắn. Có người nói hận chính là mặt trái của yêu. Y nghĩ có lẽ những lời này là đúng.

Ngồi xổm trên mặt đất. Thủy lam nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Thực sự không thể quay lại?

Y bây giờ chỉ muốn như trước kia. Làm một thái tử ngốc. thái tử không có bất kỳ phiền não gì.

Nếu như không gặp Phong Tự Hàn thì thật tốt. Y như trước làm kẻ ngu si. Còn hắn vẫn là hắn.

Thế nhưng…. Bọn họ lại gặp nhau…

Y hiện tại nên làm gì? Y thực sự sẽ quên được tổn thương do Phong Tự Hàn gây nên? Y biết trên đời không ai có thể làm hại Phong Tự Hàn! Chỉ có y! chỉ có y mới khiến Phong Tự Hàn không hề đề phòng.

Y chưa từng hỏi qua Phong Tự Hàn vì sao không thấy Hàn Huân Không. Phong Tự Hàn cũng không có nói. Thế nhưng y biết… y biết nhất định do Phong Tự Hàn làm. Phong Tự Hàn ngươi thực sự rất độc ác. Ta không phải vật sở hữu của ngươi. Ta cũng có suy nghĩ. Ta muốn có bằng hữu.

“A…” Thủy Lam ngửa đầu khổ sở khóc thành tiếng. Phong Tự Hàn! Vì sao ngươi luôn luôn một lần lại một lần tổn thương ta? Cầu xin ngươi tha cho ta! Ta thực sự mệt mỏi quá! Tâm y sớm đã chết. Y từ lâu đã không còn là chính mình…

Chỗ tối. kẻ mang mặc nạ phượng hoàng thỏa mãn nỏ nụ cười. Phong Tự Hàn ngươi có chết cũng không nghĩ ra. Kẻ muốn giết ngươi không phải ta mà là Thủy Lam! Ha ha ha… 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét