“A..” Sáng sớm một tiếng hét chói tai vang ra ở Tể tướng phủ yên tĩnh. Thủy
Lam run rẩy nắm tay lại chỉ. Chỉ vào gương mặt tuyệt sắc trên giường. Miệng há
to đến có thể để vừa tổ chim. Phong… Phong Tự Hàn…
Mày kiếm nhíu lại… đôi mắt hoa đào xinh đẹp híp lại một chút không kiên
nhẫn hướng về nơi âm thanh kia phát ra. Bỗng nhiên khuôn mặt thanh tú mong nhớ
ngày đêm hiện ra. Đôi mắt hoa đào không khỏi sáng lên. Phong Tự Hàn lộ ra nét
cười. Như hoa đào tháng ba nở rộ kiềm diễm chiếu sáng lòng người.
Trong đầu bỗng lại nghĩ tới nửa tháng trước Thủy Lam quyết liệt rời khỏi
mình. Nét tươi cười trên mặt Phong Tự Hàn tắt đi. Y… Tại sao bây giờ lại trở về?
“Ta muốn trở về!” tức giận nhìn biểu tình không ngừng chuyển hóa trên
khuôn mặt Phong Tự Hàn. Thủy Làm kìm không được hướng Phong Tự Hàn trên giường
rống to. Y nhặt quần áo rách mướp trên mặt đất nhanh chóng mặt lân người. Thầm
nghĩ phải lập tức rời giường. Hắn như thế nào lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy
lừa y trở về. Y thật ngu ngốc! tiểu Tiêu căn bản không nói hắn như thế nào đột
nhiên muốn chết. Vậy mà y đến bây giờ mới phát hiện.
“Sư phụ! Đồ nhi tiểu Tiêu phái người đưa nước ấm đến cho người cùng Thủy
Lam” cách của đột nhiên “phanh” một tiếng sau đó mở ra. Thanh âm vui vẻ truyền
vào tai hai người. Phong Thừa Tiêu kia gương mặt phấn nộm nhỏ nhắn tươi cười đến
sáng lạng.
“Tiểu Tiêu! Ngươi sao lại cùng sư phụ liên thủ gạt ta! hừ!” chạy tới trước
mặt Phong Thừa Tiêu. Một tay chống nạnh mọt tay chỉ và cánh mũi đáng yêu của
Phong Thừa Tiêu. Thủy Lam tức giận cả người run rẩy rống giận.
“Sư phụ qua đêm xuân khả mạnh khỏe?” với Thủy Làm làm như không thấy.
Phong Thừa Tiêu vẻ mặt a dua. Đi đến trước mặt Phong Tự Hàn. Phong Tự Hàn lần
này xem ngươi lại cho ít ngân phiếu để đồ nhi dùng tạm. Phong Thừa Tieur vẻ mặt
đắc ý hy vọng sư phụ cho hắn tiền thù lao. Oa ha ha….
“Đồ nhi an bài có vừa lòng!” dưới ánh mặt trời đôi mắt to chớp chớp rất
đáng yêu.
“Tiểu Tiêu…” Thủy Lam vẻ mặt không thể tin được nhìn Phong Thừa Tiêu.
“Thủy Lam ta biết là vậy có chút quá đáng. Nhưng nếu ngươi không trở về
sư phụ thật sẽ biến thành lão nhân!” nói xong mắt to giả vờ đáng thương rớt vài
giọt nước mắt. Phong Thừa Tiêu thầm nghĩ mình đúng là thiên tài.
“Ngươi…. Ngươi…. Ngươi…” cánh mũi phập phồng tức giận. Thủy Lam chỉ vào
Phong Thừa Tiêu một trận nói lắp. Tiểu Tiêu thế nhưng lừa hắn…. Tiểu Tiêu thế
nhưng lừa hắn…. Thủy Lam hiện tại biểu tình giống như bị sét đánh.
“Tiểu Tiêu ngươi không phải là nên đi ra ngoài?hử?” thanh âm ôn nhu khiến
lưng Phong Thừa Tiêu run lên. Không xong! Sao lại quên còn sư phụ hắn muốn mau
cùng Thủy Lam nói chuyện. Phong Thừa Tiêu chạy nhanh cười gượng vài tiếng. nói.
“Tiểu Tiêu lập tức đi! Lập tức đi” vưa dứt lời. Phong Thừa Tiêu sớm đã
biến mất trong phòng. Nếu không đi sư phụ sẽ đá bay hắn.
Một mảng yên lặng
Nhiệt độ trong phong như rơi xuống thấp.
Thủy Lam xấu hổ không dám nhìn hắn. trời ah! Y tại sao lại chính mình chạy
về đây! Ô ô… rất mất mặt….
“Tiểu dốt nát nhi. Ngươi thật sự rất lo lắng cho ta mà!” trong ngực phập
phồng. Phong Tự Hàn từ thất vọng đau khổ chuyển vui sướng khóe môi nhếch lên. Hoa
đào trong mắt tràn ngập ý cười. Khác với sự lạnh lùng lúc xưa
“Ta… Ta mới không có” trên khuông mặt thanh tú không khỏi đỏ hồng. bên
tai cũng ửng đỏ. Thủy Lam nắm đôi tay nhỏ bé thành quyền. Hắn căn bản rất tốt.
Hừ! căn bản là không thể chết. So với trước kia còn cường tráng hơn. Y lầm bầm
nói! Hừ!
“Đó là…. Đó là… ta nghĩ…. Phong Do Hàn!” trên trán mồ hôi chảy ròng. Thủy
Lam miệng nói lắp. Tiểu Tiêu đáng giận căn bản đem y lừa đến miệng lang. Không
được! y không thể đơn giản như vậy tha thứ hắn! hừ! Phong Do Hàn đáng thương
tuyệt đối không tưởng tưởng được sau này đại cao vì cái gì luôn nhìn hắn khó chịu.
“….” Thân thể cứng đờ. Hoa đào trong mắt tràn ngập ghen tuông. Phong Tự
Hàn bất mãn phất tay áo rời đi. Hắn muốn đi hảo hảo cảm tạ đồ nhiw của mình.
A! Phong Tự Hàn sắc mặt khó coi! Nga ha ha! Rồi rồi! từ giờ y muốn “phản
Hàn quỷ chiêu” một trăm chiêu. Trong sương phòng Thủy Lam cười đến ngọt ngào
nhưu mật.
“phản Hàn quỷ chiêu” chiêu thứ nhất. bất quá trước đó. Y phải đi đến một
nơi.
Pháo hoa lâu.
Thủy Lam mở to hai mắt nhìn Phong Thừa Tiêu câu dẫn đầu bài mỹ nhân.
Y không nghĩ muốn đến kỹ viện. Chính là tiểu Tiêu không sợ chết lại khởi
xướng. Hơn nữa còn khổ cực nghĩ ra chiêu thức “phản Hàn quỷ chiêu” cho y.
“Thủy Lam a! ta vừa nghĩ ra một biện phát tuyệt diệu” nơi ấy rất náo nhiệt
còn có Phong Thừa Tiêu hắn. Thật khó khăn mới có thể nhìn thấy sư phụ chịu thiệt.
Phong Thừa Tiêu hắn làm sao có thể không đến xem trò hay. Sư phụ đồ nhi có ý tốt
giúp người! người lại đưa đồ nhi một bao mị dược hại đồ nhi bị Nghiêm Mặc Hiên
ăn sạch sẽ. Đồ nhi sao có thể không hồi báo người! hừ! đôi mắt to tròn hiện
liên một tia quỷ dị tương đồng với Phong Tự Hàn. Phong Thừa Tiêu nhịn xuống cảm
giác muốn cười. Vô cùng nghiêm túc hướng Thủy Lam nói.
“Ngươi đi tuyển một mỹ nhân đem về tể tướng phủ. Cố ý ở trước mặt sư phụ
cùng nàng thân thiết. Sư phụ nếu tức giận. Ngươi sẽ không thèm để ý đến hắn”
trong thanh âm mang vài phần đắc ý.
“A?” Thủy Lam vẻ mặt sùng bái nhìn Phong Thừa Tiêu. Y tới mà muốn tìm mẹ
hắn dạy câu dẫn người. Sau đó sẽ không phải là Phong Tự Hàn thượng hắn! hắc hắc…
chỉ là dường như biện pháp của tiểu Tiêu tốt hơn.
Vì thế một mỹ nhân thanh lệ thoát tục được Thủy Lam hiên ngang mang về Tể
tướng phủ.
Khuông mặt khuynh quốc khuynh thành tối sầm lại. Hoa đào trong mắt tràn
ngập ghen tị. Phong Tự Hàn bất đắc dĩ nhìn Thủy Lam ôm một thanh lâu nữ tử kiêu
ngạo đi qua trước mặt hắn. tiểu Tiêu sư phụ tuyệt đối sẽ hảo hảo ghi nhớ. Cảm tạ
ngươi nghĩ ra cái chủ đích ngu ngốc này.
Trộm nhìn biểu tình của Phong Tự Hàn. Thủy Lam trong lòng cười nhu nở
hoa. Cố ý đưa tay đến trước ngực Yên nhi vuốt ve.
Cắn chặt hai hàm, khuông mặt thập phần hắc tuyến. thân hình cao lớn đứng
ở đình lý. Ánh mắt như lửa trừng thân hình cách đó không xa như muốn thiêu đốt.
Tay trong áo đã nắm chặt thành quyền.
“Ha ha” Phong Thừa Tiêu núp trong bóng tối rốt cuộc không kinh được mà
cười. Sư phụ! Chiêu thứ nhất thắng lớn!
“Tiểu Tiêu! Quả nhiên hữu dụng! Phong Tự Hàn hiện tại nhất định giận
phát điên” Oa! Thủy Lam cười đắc ý. Y lại có thể đánh bại Phong Tự Hàn. Nhưng
mà Phong Tự Hàn tại sao lại đơn giản như vậy bỏ qua cho y? nếu là trước kia hắn
nhất định không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Chẳng lẽ Lãnh Hương Tuyết nói
đúng. Phong Tự Hàn sợ y lại bỏ đi? Cho nên không dám tái tổn thương y? Như vậy…
hắn không phải là sẽ để y muốn làm gì thì làm?
Phong Tự Hàn…. Dườn như không giống lắm. Thủy Lam nhìn thân ảnh Phong Tự
Hàn lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Đây là cơ hội cuối cùng y cho hắn. Phong Tự Hàn
ngươi không cần lại thương tổn ta. Bởi vì hắn biết rõ lòng mình không thể chịu
thêm thương tổn một lần nào nữa.
Lãnh Hương Tuyết nói Phong Tự Hàn tóc đen thành bạc sau khi y bỏ đi. Tim
y thật đau. Chưa từng nghĩ tới y trong lòng Phong Tự Hàn quan trọng như vậy. Hắn
thật sự là đã động tâm. Hơn nữa Vân Mạt Nhan tỷ tỷ nói cho y biết Phong Tự Hàn
không có đánh gãy chân y. Tất cả đều do tên Mai Vô Nhiễm giở trò. Sau khi y rời
đi Phong Tự Hàn xuýt chút thì mất máu quá nhiều mà chết. hắn sao lại ngốc như vậy!
vậy mà thời điểm hắn cần mình nhất bản thân lại bỏ đi. Hắn thật ngộc! hơn nữa
làm hắn bị thương suýt chút võ công mất hết. Mai mắn Lãnh Hương Tuyết nói hiện
tại võ công Phong Tự Hàn tuy không còn được như trước xuất thần nhạn hóa. Nhưng
vẫn là không đối thủ.
Phong Tự Hàn hiện tại cầy ngươi không nên tổn thương ta. Bởi vì y quyết
định không quay về. Y hảo hảo thương hắn. Y thật sự không nghĩ tới Phong Tự Hàn
khổ sở như vậy. Làm khi Phong Do Hàn nói y biết. Y thiếu chút nữa hận không thể
giết chinh mình.
Người ngoài còn có thể nhìn thấy Phong Tự Hàn hoàn mỹ trải qua bao nhiêu
khổ sở. Y rốt cuộc hiểu được Phong Tự Hàn vì cái gì một lần lại một lần thương
tổn y. Lãnh Hương Tuyết nói Phong Tự Hàn đã sớm đối y động tâm. Y lúc đầu còn
chưa tin. Chỉ là sau một thời gian dài đã hiểu được Phong Tự Hàn. Y rất đau
lòng. Y thật hận mình vì cái gì không sớm quay trở về. Tha thứ hắn! kẻ bên
ngoai lạnh lùng nhưng tâm ấm áp. Bất quá… nhưng trước tiên y nhất định phải báo
thù! Hừ! ai kêu hắn luôn tự cho mình là đúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét