Gần đây ở Tể tướng phủ Phong Tự Hàn ngày càng giận dữ.
Hiện tại trên khuôn mặt tuyệt sắc của Phong Tự Hàn tràn đầy lửa giận.
cái tên tiểu tử chết tiệt kia cũng dám một lần lại một lần khiêu chiến giới hạn
của hắn. Cố tình ở trước mặt hắn làm trò.
Phong Tự Hàn ngồi bên của sổ. Bàn tay trong tay áo nắm lại thật chặt. Tiểu
dốt nát nhi không phải theo Hàn Huân Không đi rồi chứ? Hắn vừa mới thấy Lam nhi
theo Hàn Huân Không ra ngoài! Y sẽ không trở lại sao?
Sắc trời ngày càng tối. Hoa đào trong mắt lạnh như băng.. Phong Tự Hàn
cơ hồ tuyệt vọng. Y đến cuối cùng đã đi rồi?
Lam nhân huynh đúng là vẫn không chịu tha thứ cho ta.
“Ha ha.. tiểu Tiêu ngày mai gặp” xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười
thanh thúy.
Đôi mắt ảm đạm đột nhiên sáng ngời. Y không có đi! Bàn tay đang nắm chặt
cũng đã buông lỏng. Phong Tự Hàn nhìn y khuôn mặt rạng rỡ.
“Hắn cùng ngươi nói gì” việc kia hắn không nói hiểu rõ.
“Hàn Huân Không a! cũng không có nói cái gì! Chỉ là hắn hy vọng ta cùng hắn trở về” cố ý nói với giọng không để tâm. Thủy Lam bình thản nhìn vào đôi mắt hoa đào. Chỉnh chết ngươi! Chỉnh chết ngươi! Hắc hắc…
“Vậy sao! Vậy sao ngươi không đi cùng hắn” lòng đột nhiên nhói đau.
“Nga! Ngày mai hắn mới đi” ngày mai lại đi tiễn Hàn Huân Không rời kinh
thành. Hôm nay Hàn Huân Không đến tìm hắn. Hắn đối Hàn Huân Không nói thật xin
lỗi. Kiếp này đã không thể yêu ai. Đương nhiên trừ bỏ cái tên đang ở trước mắt.
Đã sớm ghi sâu trong tâm khảm. Hàn Huân Không nói về sau vẫn là bằng hữu. A… Có
lẽ bọn họ chỉ thích hợp làm bằng hữu.
“Tốt lắm a” thanh âm hốt hoảng. Trong mắt bỗng nhiên sương mù ngư tụ.
“Nhưng mà ngươi ngày mai có đi tiễn ta!” cố tình làm ra vẻ vô tội chớp mắt.
Thủy Lam cố ý đâm và tim hắn một đao. Mặc
dù có chút không đành. Nhưng nghĩ tới hắn từng mang mình hại thảm như vậy. Thế
nào cũng phải phải trà thù một phen!
“Hảo…” những lời này nghe như nghẹn ngào. Phong Tự Hàn khuôn mặt khuynh
quốc khuynh thành đã sớm ảm đạm thất sắc. Tổn thương thật quá sâu? Ngay cả cố gắng
cứu vãn cũng không được sao?
“nhưng mà ngươi để ta cùng hắn đi a” sao lại không nổi giận a! hừ! Thủy
Lam cắn đôi môi đỏ mọng bất mãn nhìn hắn. ghét! Sao lại bày ra bộ dáng thương
tâm muốn chết kia. Hại y nhìn thấy mà đau lòng
“Ta luyến tiếc ngươi sẽ không đi cùng hắn sao” đôi mắt hoa đào nâng lên.
Nước mắt đã muốn chảy xuống.
“Ta cũng không có nói là sẽ đi cùng hắn” trên khuôn mặt thanh tú đột
nhiên lộ ra tia giảo hoạt. Thủy Lam rốt cuộc nhìn không được cười ha ha. Trời
ơi! Y lại có thể đem Phong Tự Hàn lừa đến chóng mặt. Trước nay chưa từng có ai
làm được.
“Cái gì?” đôi mắt hoa đào hiện một tia tinh tường. Hiểu được chính mình
bị tiểu tử kia lừa. Phong Tự Hàn không khách khí nắm lấy vạt áo y nói.
“Tiểu dôt nát nhi! Ngươi làm càn lâu lắm! Bây giờ trừng phạt bắt đầu.
A… Cứu mạng a! sắc lang a! vài tiếng cười vang lên trong Tể tướng phủ.
“Lam nhi. Ngươi muốn nghe chuyện ngày xưa của ta sao?” hồi lâu trong
bóng tối vang lên một đạo thanh âm
“Tốt”
“Năm ấy ta mười bốn tuổi! thiên hoàn bệ hạ đi xuất tuần. Gặp được ta. Vì
vậy nhận ta làm nghĩ tử. sau này thiên hoàn quy tiên. Ta kế thừa toàn bộ quyền
lục của người….”
“trời ah! Thiên hoàn bệ hạ! khó trách ngươi lợi hại như vậy…. thiên hạ tất
cả kể cả hoàng đế phải nguyện trung thành với thiên hoàng bệ hạ. Kia quả thật
trên đời có thần tồn tại. Phong Tự Hàn ngươi còn chạy tới Hoán Thủy quốc làm Tể
tướng để làm gì a” thanh âm thiếu niên tràn đầy không cam lòng. Dĩ nhiên là
thiên hoàn bệ hạ! y thật sự chịu một đả kích lớn. Ai nấy đều hiếu kính thiên
hoàn bệ hạ cư nhiên lại còn trẻ như vậy. Trong mắt người trong thiên hạ thiên
hoàng bệ hạ chính là rất già…
“Thực nhàm chán….” Quả nhiên loại người này sẽ nói những lời như thế! Hừ!
“Phong Tự Hàn ta xác định ngươi là tên bại hoại thâm tàng bất lộ….”
Đại sư huynh lần này đã có Lam nhi lo. Xem ngươi còn không để ta rời phủ….
Đại sư huynh ngươi không cần lại mang đau khổ giấu trong lòng….
Sư phụ cảm tạ tiểu Tiêu đi! Bạc lấy đến….
Hàn… ngươi rốt cuộc thật tâm cười….
Đại sư huynh… hy vọng ngươi hạnh phúc… Nhạn Tuyết cũng sẽ vui vẻ….
Đại sư huynh…. Chỉ cần ngươi buông tha Nhan nhi ta liền than thứ cho
ngươi….
…….
Thiên hạ lời đồn bốn phía nổi lên. Thiên hạ dân chúng không khỏi thổn thức.
Danh chấn tể tướng từ quan quy ẩn.
Nghe nói sau khi từ quan bên người Tể tướng có một thiếu niên diện mạo
thanh tú. Thiếu niên kia trước khi Tể tướng từ quan. Làm cho Tể tướng quyên gọp
tiền, giải cứu thiên hạ dân chúng gặp nạn…. mà nghe nói người thiếu nên kia
chính là dốt nát thái tử nổi danh của Quán Thủy quốc năm đó từng tuyên bố đã chết.
Tể tướng mang thái tử du ngoạn thiên hạ….
Hàn Châu Tây Hồ.
“Tiểu dốt nát nhi!” thanh âm phẫn nộ. Phong Tự Hàn sáng sớm rời giường
phát thiện mình bị giả thành nữ nhân. Mà còn làm cho chính mình đen đi, vẽ loạn
son trên khuôn mặt tuyệt sắc. còn đang nhàn nhã trả lời.
“A! Chuyện gì a…”
“Ngươi gần đây lán gan càng lúc
càng lớn a”.
“nhưng ngươi quả thật rất đẹp đấy thôi! Hôm nay ngươi để nhưu vậy cùng
ta ra ngoài đi! Ta còn không có nương tử mà” trong thanh âm thiếu niên tràn đầy
bướng bỉnh. Rõ ràng là bị Phong Thừa Tiêu lây cho…
“Lam nhân huynh….” Thanh âm tràn đầy không thể tin được.
“Được không Phong Tự Hàn” thiếu niên xụ mặt. âm thanh rất đáng thương.
“Hảo….” mơ hồ đáp ứng… bởi vì thiếu niên chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng.
“Ha! Phản Hàn quỷ chiêu một trong chiêu thành công”
“Tiểu dốt nát nhi” lửa giận ngập trời
“Đi thôi! Ngươi quả là mỹ nhân nga” thiếu niên lôi kéo nam nhân đang phẫn
nội ra bên ngoài
Vân Nam Đại Lý.
“Ngươi có làm hay không tiểu nhị” thiếu niên thanh âm hung hăn.
“…” đáp án tất nhiên là không tiếng động. Hắn đường đường là thiên hoàng
bệ hạ lại phải đi làm một tiểu nhị.
“Tốt! Ngươi không làm! Ta đi tìm Hàn Huân Không làm” thiếu niên như dò
xét vẻ mặt hắn.
“Hảo! ta làm” thanh âm phát ra từ kẽ răng….
“này còn không giống một chút! Ta làm chưởng quầy ngươi làm tiểu nhị khẳng
đinh có thể kiếm nhiều tiền” thanh âm cười gian của thiếu niên không ngừng truyền
ra..
“Lam nhi! Hiện tại trời đã tối” trong thanh âm có một tia hương vị hấp dẫn.
“Nga! Trời tối! ta đi tìm tiểu Tiêu đến đây cùng ta ăn bánh bao” thiếu
niên một chút cũng không nhận thấy nguy hiểm.
“trời tối! ta đây cùng ngươi nên tìm một chút việc để làm” đôi mắt hoa
đào đẩy ủy dị. Nam nhận lội ra mỉm cười.
“A”….
“Bây giờ người còn muốn ta làm thiếp nhị sạo? hử?” nam nhân nảy sinh
thanh âm ác độc
“Không ám…. A …. A…”
Lam nhi… ta yêu ngươi cho dù ta không nói....
Phong Tự Hàn ta cũng yêu ngươi cho dù ta không thừ nhận….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét